logo

Ghi chép thứ 02: Ma Da (Ma Nước)

Trong những dòng sông ngoằn ngoèo miền Tây Việt Nam, Ma Da lẩn khuất dưới lớp nước đục ngầu, sinh từ oán khí của kẻ chết đuối không siêu thoát, dụ dỗ nạn nhân bằng hình hài nhầy nhụa tanh hôi trước khi quấn lấy chân tay, kéo linh hồn vào vực sâu lạnh lẽo của thủy quỷ.

Xuất bản vào: 9 tháng 11, 2025

Chi phí: 1

|

Máu: 4

|

Sức mạnh: 2

Ghi chép thứ 02: Ma Da (Ma Nước)

Trích Từ “Âm Giới Thư - Chương Vực Thẳm Âm Hồn”

Vùng đất miền Tây xưa là rừng thiên nước độc.

Những con sông ngoằn ngoèo, tưởng chừng êm đềm, lại là nơi dừng lại của vô số sinh mệnh.

Không giống như đất đai, nước đích thị là nhà tù treo.

Những người bỏ mạng nơi đây, thân xác trôi xa linh hồn, bị giam cầm mà khó lòng siêu thoát.

Người đời gọi chúng là Ma Da, hay Quỷ Nước, một khối chất nhầy tanh hôi như cá ươn và rong rêu mục nát.

Ma Da là tập hợp của vong hồn bị mắc kẹt, tồn tại chỉ để tìm kẻ thế mạng và thế chỗ, hầu rút ngắn thời gian để chúng đi đầu thai.

Phần lớn chúng vô hại, nhưng những con Ma Da đã giết quá nhiều người sẽ hóa thành oán linh, ghen tị với hơi ấm sự sống và trở nên đặc biệt nguy hiểm.

Chúng phát triển thành Thủy Quỷ Tinh, có cơ thể là sinh vật thân mềm hoặc thực vật dây leo dưới đáy sông, dùng dây quấn chân và lôi nạn nhân xuống.

Ma Da là thực thể của nước lạnh, nên chúng bị hấp dẫn bởi những nơi ấm cúng như lò rèn hay bếp lửa ven sông.

Khi trườn lên bờ để sưởi ấm và rình mồi, chúng để lại vệt nhầy trơn trượt trên sàn nhà, hệt như con ốc sên.

Người thợ nào bất cẩn giẫm phải vệt nhầy này sẽ bị trơn trượt mà ngã xuống nước, lúc này Ma Da chỉ việc kéo dìm.

Bởi vậy, dân gian có thói quen nấu nước sôi pha sả để dội rửa xú uế và khử đi những vệt nhầy tà ác.

Chúng sợ tỏi, muối và đặc biệt kim loại nặng, nên người ven sông thường treo lưới sắt ở sàn nước để phòng vệ.

Sự xuất hiện của Ma Da luôn mang theo dấu hiệu.

Chúng thường bám dính vào các góc nhà, góc trần tối tăm vì cần những góc cạnh đó để bám.

Vết hoen nước Ma Da để lại là cố định, không lan rộng, không thay đổi hình thù, là cửa ngõ chúng theo dõi nạn nhân.

Kẻ bị ám sẽ liên tục nằm mơ thấy sông nước, bị người lạ mặt chèo kéo đi khỏi nhà.

Nếu gặp vết hoen này, phải bình tĩnh gọi thầy pháp có chuyên môn, vì nếu làm rùm beng, con Ma Da sẽ chạy mất.

Ma Da là một phần nguyên nhân khiến nhiều người nhảy cầu tự vẫn, bởi chúng đeo bám, ám người hợp mệnh và chèo kéo linh hồn.

Ở Cần Thơ, thợ rèn Tám Chì đã quá kiêu ngạo, coi thường lời răn.

Lò rèn sát bờ sông Hậu của hắn đã mê dụ một Thủy Quỷ Tinh đến cực điểm.

Hắn thấy vết hoen nước cố định, màu xám nhạt ở góc trần nhưng cố tình phớt lờ.

Một đêm, hơi nóng từ lò nung tỏa ra, hắn giẫm phải vệt nhầy trơn tuột kinh người trên sàn.

Chân hắn trượt mạnh.

Hắn chưa kịp hét, một lực lạnh buốt như băng nắm chặt lấy mắt cá chân hắn.

Hắn nhìn xuống, kinh hoàng thấy một khối thạch nhầy tanh hôi bám chặt, cơ thể nó lờ mờ như sinh vật thân mềm.

Hắn bị dìm.

Người ta tìm thấy xác hắn sau đó, ánh mắt trợn trừng vô hồn.

Linh hồn đã bị Ma Da giam giữ, và vết hoen nước trên góc nhà kia vẫn còn, vì đó là dấu hiệu của một chỗ trống vừa được lấp đầy.

Oán Khí Ngấm Ngầm Từ Đáy Sông Sâu

Những thực thể nhầy nhụa này không phải tự dưng mà lảng vảng dưới đáy sông sâu, chúng là di sản của nỗi thống khổ bị nhấn chìm, từ những tai nạn đuối nước bất ngờ nơi dòng chảy xiết cuốn phăng mạng người, hoặc những vụ tự vẫn bi thảm dưới cầu treo lủng lẳng.

Oán khí từ hơi thở cuối cùng, bị bọt nước nuốt chửng, đông đặc thành lớp da nhầy tanh hôi, nửa thực nửa ảo, lang thang tìm kiếm kẻ thay thế để thoát khỏi vòng lặp vĩnh cửu dưới thủy cung.

Theo truyền thuyết dân gian, Ma Da chính là hồn ma chết đuối, không thể siêu thoát vì thân xác trôi xa, thường ẩn náu ở ao hồ sông ngòi, đặc biệt miền Tây Nam Bộ nơi sông nước chằng chịt, chờ đợi lữ khách sơ hở để quấn lấy chân tay.

Tại những vùng đất như Cần Thơ hay Đồng Tháp, nơi chợ nổi buổi sáng rộn ràng che giấu bao bí mật dưới mặt nước, lời đồn thì thầm rằng mỗi khối nhầy ấy mang theo tiếng kêu cứu bị bóp méo của hàng trăm linh hồn, bị kẹt giữa lằn ranh sống chết, chờ đợi một nạn nhân hợp mệnh để dẫn dụ vào vực xoáy oán hận.

Không chỉ từ tai ương, đôi khi chúng sinh ra từ lời nguyền cổ xưa, nơi thủy quỷ được triệu hồi từ rong rêu đáy sông, hoặc từ những vụ án mạng giấu xác dưới dòng chảy, biến cái chết thành lời thì thầm dai dẳng qua những cơn mưa phùn.

Ở những ngôi miếu thờ ven sông Tiền, nơi gió mang theo mùi tanh của quá khứ, người ta vẫn khắc lên đá những lời cảnh tỉnh, nhắc nhở rằng nếu không cúng tế đúng nghi thức, oán khí sẽ hóa thành Ma Da, nhân lên trong bùn lầy, chờ đợi những nạn nhân mới để lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo của chính mình.

Hình Dạng Trườn Bò Trong Bóng Đêm Ẩm Ủ

Khi hoàng hôn nhuộm đỏ mặt sông, Ma Da không vội trồi lên mà lặng lẽ bò sát mặt nước, một khối thạch trắng bệch lấp ló dưới lớp sóng lăn tăn, trông như rong rêu vô hại cuốn theo dòng.

Nó có thể hóa thân thành sợi dây leo mềm mại quấn quanh cọc cầu, hoặc vệt nước đọng lạ lùng trên bờ, dụ dỗ kẻ mệt mỏi bằng vẻ êm đềm giả tạo giữa cái oi bức miền sông nước.

Nhưng khi nạn nhân tiếp cận, khối nhầy ấy sẽ bỗng dưng trườn nhanh, quấn lấy mắt cá chân với tiếng sột soạt khe khẽ, mang theo mùi tanh nồng của cá chết và hơi lạnh thấu xương thấm vào da thịt.

Tiếng động từ nó không phải tiếng nước vỗ mà là tiếng thì thầm xa xăm, như lời van xin bị bóp méo từ cõi âm vọng về, kể về những trận lũ cuốn trôi chưa từng nguôi ngoai, khiến tim kẻ nghe đập loạn nhịp, linh hồn co rúm trước nỗi khiếp đảm vô hình.

Mùi vị đi kèm là thứ hôi thối pha lẫn vị chua loét của oán khí cũ kỹ, lan tỏa trong không khí ẩm mốc, khiến tầm nhìn mờ ảo và không khí xung quanh nặng nề như bùn đặc, đôi khi dẫn dụ cả bầy Ma Da tụ tập, tạo thành mạng lưới nhầy nhụa giăng lối dưới sông, biến dòng chảy quen thuộc thành mê cung dẫn thẳng vào vực thẳm.

Trong những đêm mưa dầm, khi sương mù cuộn trào từ kênh rạch, Thủy Quỷ Tinh thường hiện diện dày đặc, dây leo chúng đan xen như mạng nhện tanh hôi, chờ đợi tiếng bước chân lạc lõng trên cầu treo để giăng bẫy, kéo theo không chỉ thân xác mà cả ký ức đau thương của bao kiếp người.

Nỗi Đau Tê Buốt Từ Nụ Hôn Thủy Quỷ

Chạm trán Ma Da không chỉ là cơn ác mộng thoáng qua mà là lời nguyền tanh hôi kéo dài sang kiếp sau.

Nạn nhân ban đầu cảm nhận cơn lạnh thấu xương lan từ chân tay, như có bàn tay vô hình vuốt ve mắt cá, khiến hơi thở nghẹn lại thành những tiếng lắp bắp vô nghĩa.

Nếu khối nhầy quệt phải da thịt, nỗi đau sẽ lan tỏa như axit ăn mòn, tay chân tê cóng từ từ, máu đông đặc trong mạch, và rốt cuộc, hồn phách bị hút phắt khỏi xác thịt, lạc lõng trôi dạt trong vực sâu thủy cung.

Những ai may mắn sống sót vẫn mang dấu vết vĩnh viễn: da dẻ nhợt nhạt, giọng nói rè rè, cùng những giấc mộng kinh hoàng nơi Ma Da rượt đuổi với tiếng cười khục khặc vọng từ dưới nước.

Hơn thế, lời nguyền ấy có thể lan truyền, khiến người thân của nạn nhân bắt đầu thấy vệt nhầy lạ lùng quanh nhà vào đêm khuya, hoặc nghe tiếng rít lạ lùng trong gió, dần dần kéo cả dòng họ vào vòng lặp oán hận không lối thoát.

Ở những làng quê ven sông Hậu, nơi sóng vỗ mang theo tiếng thì thầm của quá khứ, có những gia đình vẫn kể về ông tổ từng bị Ma Da quấn chân, và từ đó, con cháu họ phải sống với nỗi sợ hãi dai dẳng, tránh xa cầu bè vào những đêm mưa, vì chỉ một bước chân sơ hở cũng có thể đánh thức Thủy Quỷ từ giấc ngủ sâu của bùn lầy.

Bí Thuật Xua Tan Bóng Ma Sông Nước

Qua bao đời truyền lại, dân gian chia sẻ những nghi thức xưa cũ để đẩy lùi nỗi kinh hoàng ấy.

Nếu nghi hoặc vệt nhầy là Ma Da, chớ chạm tay vào nó, vì tiếp xúc ấy sẽ trói buộc linh hồn bạn vào vòng xoáy oán thù.

Thay vào chỗ ấy, đổ ngay nước sôi pha sả hoặc tỏi giã nát lên vết hoen, miệng lẩm nhẩm tên các vị thần bảo hộ như Thánh Mẫu Liễu Hạnh hay Bà Chúa Xứ, đồng thời rắc muối hạt hoặc treo lưới sắt quanh sàn nước, bởi vị chua đắng và kim loại của chúng sẽ khiến Quỷ Nước co rút, buộc nó phải lùi sâu vào đáy sông.

Và hơn hết, hãy tránh xa những chốn sông sâu hay cầu treo vào đêm mưa, nơi gió đêm vẫn thì thầm lời nguyền của kẻ khuất bóng.

Những thầy cúng lão luyện ở miền Tây còn khuyên dùng bùa chú vẽ bằng mực tôm từ rong rêu, khắc lên giấy vàng với lời kinh cầu siêu độ, đốt lên để khói bay cuốn theo oán khí, giải phóng linh hồn Ma Da khỏi vòng lặp đau thương.

Hoặc, nếu dám đối mặt, hãy ném một nắm gừng tươi cay nồng vào hướng khối nhầy ấy, vì vị cay xé sẽ xua tan lớp vỏ ảo ảnh, buộc Ma Da phải hiện nguyên hình và chạy trốn trước bình minh.

Thế nhưng, dù nghi thức nào cũng đòi hỏi lòng can đảm sắt đá, vì chỉ một thoáng do dự, và khối nhầy tanh ấy sẽ quấn lấy bạn, kéo vào cõi u minh nơi tiếng thì thầm khàn khàn vang vọng mãi không nguôi.

Ngày nay, Ma Da dường như chỉ còn là bóng dáng mờ nhạt trong những câu chuyện người lớn dùng để dọa nạt trẻ thơ, kiểu như “chơi sông khuya coi chừng Ma Da kéo chân”.

Thế nhưng ở những vùng đất quanh Cần Thơ, Đồng Tháp, vẫn có những kẻ già nua kể lại rằng đôi khi, giữa đêm mưa dầm tĩnh mịch, vệt nhầy tanh hôi hiện ra trên sàn nhà ven sông, và khi gió heo may thổi qua, nó bỗng dưng trườn vút về phía kẻ chứng kiến.

Đó chính là Ma Da, vẫn lảng vảng, vẫn khao khát, trong dòng chảy bất tận của cõi âm.