logo

Ghi chép thứ 12: Ma Gà

Trong truyền thuyết dân gian người Tày Nùng miền Bắc Việt Nam, Ma Gà là linh hồn vô hình nuôi trong chum sành, đòi máu gà hàng tháng để bảo vệ của cải nhưng có thể hóa hung nếu bị bỏ rơi. Nó canh giữ nhà cửa, hại kẻ trộm, nhưng lời nguyền truyền kiếp khiến dòng họ phải cúng mãi không thôi.

Xuất bản vào: 25 tháng 11, 2025

Chi phí: 3

|

Máu: 8

Ghi chép thứ 12: Ma Gà

Nguồn Gốc Từ Lời Nguyền Truyền Kiếp

Giữa những bản làng mù sương miền sơn cước phía Bắc, nơi người Tày và Nùng thì thầm về những bí mật không thể nói to, Ma Gà lặng lẽ hình thành từ oán khí và lòng tham con người. Nó không phải gà hóa tinh, mà là linh hồn vô hình được mời gọi vào chum sành, nuôi bằng máu tươi của những con gà sống cắt cổ hàng tháng. Theo truyền thuyết, ai nuôi Ma Gà sẽ giàu có nhanh chóng, của cải đầy nhà, nhưng đổi lại là lời nguyền truyền đời, buộc con cháu phải tiếp tục cúng tế nếu không muốn nó hóa hung linh đòi mạng cả dòng họ.

Dân gian Lạng Sơn kể rằng Ma Gà có tên khác là Ma Chài hay Ma Ngũ Hải, sinh ra từ những nghi thức cổ xưa nhằm bảo vệ ruộng vườn khỏi kẻ trộm. Nhưng một khi đã đặt chum ở góc nhà gần bàn thờ tổ tiên, hợp đồng máu ấy không thể phá bỏ. Bỏ rơi nó, Ma Gà sẽ thì thầm qua giấc mơ, kéo theo tai ương cho cả bản làng.

Hình Thái Vô Hình Và Hơi Thở Tử Khí

Ma Gà không có hình hài rõ rệt, chỉ là một luồng khí lạnh lẽo quẩn quanh chiếc chum sành cũ kỹ, đặt khuất trong góc tối nhà sàn. Ban ngày, nó im lìm như vật chết, nhưng đêm mưa gió, bạn có thể nghe tiếng thở khe khẽ từ miệng chum, lẫn với mùi tanh nồng của máu khô. Ánh đỏ lập lòe hắt ra từ khe nứt, như đôi mắt vô hình đang rình rập mọi ngóc ngách.

Nó không hại chủ nhà, mà lặng lẽ canh giữ của cải, khiến kẻ trộm nào mon men lại gần cũng sáng ra nằm chết cứng, bụng trương phồng với ruột gan biến mất. Thế nhưng nếu tháng ấy quên cúng gà, Ma Gà sẽ nhập vào người nhà, khiến họ cười khanh khách điên dại, mắt trắng dã lẩm bẩm đòi ăn. Lúc đó, chỉ có thể thế mạng bằng máu người, hoặc cả làng phải run sợ chờ đợi cơn thịnh nộ.

Những Câu Chuyện Lạnh Gáy Từ Bản Làng

Ở bản ông Lình, nơi Ma Gà đã được nuôi qua ba đời, đêm canh ba thường vang tiếng gà gáy thảng thốt giữa rừng sâu, dù chẳng có chuồng trại nào gần đó. Người đi đường mưa gió kể lại, họ thoáng thấy bóng đen liếm láp trong chum qua khe cửa, mùi tanh bốc lên ngột ngạt khiến dạ dày quặn thắt. Từ đó, dân bản kiêng gọi tên Ma Gà sau hoàng hôn, sợ nó nghe thấy mà theo về nhà mình.

Lại có lời đồn về những cô gái trẻ đẹp bị Ma Gà ám theo, như lời nguyền truyền kiếp từ nhà này sang nhà khác, khiến họ sống trong nỗi sợ hãi mơ hồ. Một cụ bà ở Lạng Sơn từng kể, con gái bà đột ngột cười nói lạ lùng, đòi máu gà giữa đêm, và chỉ khi mời thầy cúng mới tạm xua đuổi được. Nhưng sâu thẳm, ai cũng biết Ma Gà không bao giờ rời đi hẳn, nó chỉ chờ cơ hội để quay về, thì thầm lời mời gọi chết chóc.

Lời Dặn Dò Từ Người Già Và Nghi Thức Cúng Tế

Dù nỗi ám ảnh ấy khiến tim bạn đập loạn nhịp, người già bản làng vẫn khuyên rằng nuôi Ma Gà là con dao hai lưỡi, được của mà mất người, và tốt nhất là đừng dại dột động vào. Nếu lỡ đã có chum trong nhà, hãy cúng đúng hạn, cắt cổ gà sống để máu chảy ròng ròng vào miệng chum, khấn vái tổ tiên xin tha thứ cho sự ràng buộc này. Quên một tháng thôi, và bạn sẽ nghe tiếng thì thầm từ góc tối, nhắc nhở rằng linh hồn ấy không tha thứ.

Để xua đuổi nếu có thể, một số thầy mo dùng lá bùa đốt lẫn với muối rang rắc quanh chum, nhưng hiếm ai dám thử vì sợ nó nổi giận lan sang hàng xóm. Sâu xa hơn, lời cảnh tỉnh là về lòng tham: đừng vì giàu sang nhất thời mà mời gọi bóng tối vào nhà. Bởi Ma Gà, một khi đã ngửi thấy máu, sẽ theo bạn mãi mãi, liếm láp trong giấc ngủ, chờ ngày dòng họ đứt đoạn.