Ghi chép thứ 16: Ngư Tinh
Trong vùng biển Bắc Bộ Việt Nam, Ngư Tinh lẩn khuất dưới lớp sóng cuồn cuộn, sinh từ oán khí cổ xưa của biển khơi, dụ dỗ thuyền bè bằng cơn bão giả tạo trước khi nuốt chửng linh hồn, kéo nạn nhân vào vực sâu u tối của thủy quái.
Chi phí: 4
|Máu: 11
|Sức mạnh: 7

Trích từ “Âm Giới Thư - Chương Vực Thẳm Âm Hồn”
Người xưa kể rằng, ở vùng biển phía Bắc nơi gió thổi quanh năm nghe như tiếng ai khóc giữa mù khơi từng có một con quái sống từ thuở đất nước còn chưa có tên.
Người ta gọi nó là Ngư Tinh.
Thân nó dài hơn năm mươi trượng, đen trơn như dầu, đuôi lớn như cánh buồm, hai bên sườn mọc la liệt chi nhỏ như chân rết.
Miệng nó to đủ để nuốt cả ba người một lúc.
Mỗi lần trồi lên là trời đất đổ mưa, sóng gió cuộn thành bão, thuyền bè vỡ tan như lá mục.
Ngư Tinh không chỉ ăn thịt người nó thích cái vị sợ hãi, thứ khiến máu con người ngọt hơn.
Nó ở trong một hang lớn ăn thông xuống đáy biển, nơi núi đá dựng đứng chia đôi bờ duyên hải.
Ngư Tinh từng lấp cả khúc biển, khiến lối qua lại chỉ còn hẹp như cổ chai.
Dân hai vùng muốn đục núi để tránh đường thuỷ, nhưng đá cứng như xương quỷ, không ai phá nổi.
Có lần, Thiên Thần giáng hạ giúp dân, mới đục được nửa núi thì Ngư Tinh hóa thành gà trắng, bay lên đỉnh mà gáy ba tiếng.
Thiên Thần nghe tiếng gà tưởng là hiệu gọi của Thiên Đình, vội bỏ dở công việc bay về trời.
Từ đó, ngọn núi vẫn chắn ngang biển người sau gọi nơi ấy là Phật Đào.
Rồi đến khi Lạc Long Quân nghe chuyện, giận dữ đến mức biển cũng dậy sóng.
Ngài rèn một khối sắt đặc, khoan lỗ, nung đỏ như máu, rồi giấu trong lòng thuyền.
Đêm xuống, thần chèo thuyền đến hang quái, giả ném một người làm mồi.
Ngư Tinh nghe động, trồi lên há miệng và khối sắt đỏ rực ấy rơi thẳng vào cổ họng nó.
Biển nổ tung.
Sóng dựng thành vách, trời đất mù mịt.
Long Quân và Ngư Tinh giao chiến suốt ba ngày ba đêm.
Cả vùng biển biến thành một nồi nước sôi sùng sục, máu tanh tràn khắp bờ.
Cuối cùng, Ngư Tinh gục.
Thần chém xác nó làm ba phần:
Đuôi treo phơi giữa đảo gọi là Bạch Long Vĩ.
Đầu hóa chó biển, thần giết rồi ném lên núi nay là Cẩu Đầu Sơn.
Thân trôi dạt ra xa, người sau gọi là Cẩu Mạn Cầu.
Người già vùng ấy nói, đêm nào biển chuyển màu đen như mực, cá dạt chết hàng loạt ấy là khi oán linh của Ngư Tinh trở mình, vẫn đang tìm lại mảnh thân đã bị Long Quân chặt ra năm xưa.
Oán Hồn Khơi Xa Từ Thời Hỗn Mang
Những bóng ma khổng lồ này không phải tự dưng mà cuộn sóng giữa đại dương mênh mông, chúng là di sản của nỗi thống khổ bị chôn vùi từ thuở hồng hoang, từ những trận bão cổ xưa nơi biển nuốt chửng cả làng chài, hoặc những lời nguyền từ thủy quái nguyên thủy lang thang tìm kiếm lãnh thổ.
Oán khí từ hơi thở cuối cùng của những nạn nhân đầu tiên, bị hàm răng sắc nhọn xé toạc, đông đặc thành lớp da đen nhầy nhụa, nửa thực nửa ảo, lang thang dưới đáy vịnh Bắc Bộ chờ đợi thuyền bè lạc lối để thỏa mãn cơn khát vĩnh cửu.
Theo Lĩnh Nam Chích Quái, Ngư Tinh chính là con cá thành tinh khổng lồ, dài hơn năm mươi trượng với chân như rết, ẩn náu ở biển Đông, thường gây bão tố để lật úp tàu bè và nuốt chửng thủy thủ.
Tại những vùng đất như Quảng Ninh hay Hải Phòng, nơi di tích cổ vẫn còn vương mùi muối tanh của quá khứ, lời đồn thì thầm rằng mỗi cơn sóng dữ ấy mang theo tiếng gầm rú bị bóp méo của hàng ngàn linh hồn, bị kẹt giữa lằn ranh sống chết, chờ đợi một vị thần mới để dẫn dụ vào vòng xoáy oán hận.
Không chỉ từ tai ương tự nhiên, đôi khi chúng sinh ra từ lời nguyền của các thủy quái khác, nơi Ngư Tinh được triệu hồi từ hang sâu đáy biển, hoặc từ những vụ chìm tàu giấu xác dưới dòng chảy xiết, biến cái chết thành lời thì thầm dai dẳng qua những cơn gió heo may.
Ở những ngôi đền thờ ven vịnh Bái Tử Long, nơi gió mang theo hơi ẩm của quá khứ, người ta vẫn khắc lên đá những lời cảnh tỉnh, nhắc nhở rằng nếu không cúng tế đúng nghi thức với rượu nếp và cá tươi, oán khí sẽ hóa thành Ngư Tinh, nhân lên trong bão tố, chờ đợi những nạn nhân mới để lấp đầy khoảng trống khổng lồ của chính mình.
Hình Dạng Khổng Lồ Trong Cơn Bão Đêm
Khi hoàng hôn nhuộm đỏ mặt biển, Ngư Tinh không vội trồi lên mà lặng lẽ cuộn mình dưới lớp sóng lăn tăn, một thân hình đen kịt dài ngoằng lấp ló như bóng mây khổng lồ trôi qua đại dương.
Nó có thể hóa thân thành cơn bão giả tạo với đuôi quật nước như cánh buồm rách, hoặc vệt dầu loang lạ lùng trên mặt biển, dụ dỗ ngư dân bằng vẻ yên bình giả tạo giữa cái oi bức miền duyên hải.
Nhưng khi thuyền bè tiếp cận, thân quái ấy sẽ bỗng dưng trồi dậy, quật đuôi với tiếng ầm ầm khe khẽ, mang theo mùi tanh nồng của máu cá và hơi lạnh thấu xương thấm vào không khí.
Tiếng động từ nó không phải tiếng sóng vỗ mà là tiếng gầm rú xa xăm, như lời nguyền bị bóp méo từ cõi âm vọng về, kể về những trận chiến với thần linh chưa từng nguôi ngoai, khiến tim kẻ nghe đập loạn nhịp, linh hồn co rúm trước nỗi khiếp đảm vô hình.
Mùi vị đi kèm là thứ hôi thối pha lẫn vị mặn chát của oán khí cũ kỹ, lan tỏa trong không khí mặn mòi, khiến tầm nhìn mờ ảo và không khí xung quanh nặng nề như đáy biển, đôi khi dẫn dụ cả bầy thủy quái nhỏ tụ tập, tạo thành mạng lưới sóng dữ giăng lối trên khơi, biến tuyến đường quen thuộc thành mê cung dẫn thẳng vào vực thẳm.
Trong những đêm trăng rằm, khi sương mù cuộn trào từ vịnh sâu, Ngư Tinh thường hiện diện với đầy đủ hình hài, chi rết chúng đan xen như mạng nhện đen kịt, chờ đợi tiếng chèo khua lạc lõng để giăng bẫy, kéo theo không chỉ thân xác mà cả ký ức đau thương của bao kiếp ngư dân.
Nỗi Kinh Hoàng Từ Miệng Quái Vật
Chạm trán Ngư Tinh không chỉ là cơn ác mộng thoáng qua mà là lời nguyền tanh hôi kéo dài sang kiếp sau.
Nạn nhân ban đầu cảm nhận cơn lạnh thấu xương lan từ da thịt, như có hàm răng vô hình cắn xé không khí, khiến hơi thở nghẹn lại thành những tiếng lắp bắp vô nghĩa.
Nếu đuôi quái quật phải thuyền bè, nỗi đau sẽ lan tỏa như lưỡi hái tử thần, thân xác tan nát từ từ, máu đông đặc trong mạch, và rốt cuộc, hồn phách bị hút phắt khỏi xác thịt, lạc lõng trôi dạt trong vực sâu thủy cung.
Những ai may mắn sống sót vẫn mang dấu vết vĩnh viễn: da dẻ nhợt nhạt với vết sẹo như răng rết, giọng nói rè rè như tiếng gió biển, cùng những giấc mộng kinh hoàng nơi Ngư Tinh rượt đuổi với tiếng gầm khục khặc vọng từ dưới nước.
Hơn thế, lời nguyền ấy có thể lan truyền, khiến người thân của nạn nhân bắt đầu thấy sóng dữ lạ lùng quanh bờ vào đêm khuya, hoặc nghe tiếng quật đuôi lạ lùng trong gió, dần dần kéo cả dòng họ vào vòng lặp oán hận không lối thoát.
Ở những làng chài ven vịnh Bắc Bộ, nơi sóng vỗ mang theo tiếng thì thầm của quá khứ, có những gia đình vẫn kể về ông tổ từng bị Ngư Tinh nuốt hụt, và từ đó, con cháu họ phải sống với nỗi sợ hãi dai dẳng, tránh xa khơi vào những đêm bão, vì chỉ một cơn gió thoảng cũng có thể đánh thức Thủy Quái từ giấc ngủ sâu của đáy biển.
Bí Thuật Đối Đầu Với Thủy Quái
Qua bao đời truyền lại, dân gian chia sẻ những nghi thức xưa cũ để đẩy lùi nỗi kinh hoàng ấy.
Nếu nghi hoặc cơn bão là Ngư Tinh, chớ nhìn thẳm vào sóng dữ, vì ánh nhìn ấy sẽ trói buộc linh hồn bạn vào vòng xoáy oán thù.
Thay vào chỗ ấy, quay mũi thuyền về phía đất liền ngay lập tức, miệng lẩm nhẩm tên các vị thần bảo hộ như Lạc Long Quân hay Sơn Tinh, đồng thời ném rượu nếp hoặc cá tươi sống ra biển, bởi vị mặn ngọt của chúng sẽ khiến Quái Vật phân tâm, buộc nó phải lùi sâu vào hang đá.
Và hơn hết, hãy tránh xa những chốn vịnh hẹp hay hang động dưới nước vào đêm khuya, nơi gió đêm vẫn thì thầm lời nguyền của kẻ khuất bóng.
Những thầy cúng lão luyện ở vùng duyên hải còn khuyên dùng bùa chú vẽ bằng mực cá từ vảy rồng, khắc lên giấy vàng với lời kinh cầu siêu độ, đốt lên để khói bay cuốn theo oán khí, giải phóng linh hồn Ngư Tinh khỏi vòng lặp đau thương.
Hoặc, nếu dám đối mặt, hãy rèn một khối sắt nung đỏ như trong truyền thuyết, ném vào miệng quái khi nó há ra, vì sức nóng thiêng liêng sẽ xua tan lớp vỏ bất tử, buộc Ngư Tinh phải hiện nguyên hình và chạy trốn trước bình minh.
Thế nhưng, dù nghi thức nào cũng đòi hỏi lòng can đảm sắt đá, vì chỉ một thoáng do dự, và hàm răng khổng lồ ấy sẽ nuốt chửng bạn, kéo vào cõi u minh nơi tiếng gầm khàn khàn vang vọng mãi không nguôi.
Ngày nay, Ngư Tinh dường như chỉ còn là bóng dáng mờ nhạt trong những câu chuyện người lớn dùng để dọa nạt trẻ thơ, kiểu như “ra khơi khuya coi chừng Ngư Tinh quật đuôi”.
Thế nhưng ở những vùng đất quanh vịnh Bắc Bộ, vẫn có những kẻ già nua kể lại rằng đôi khi, giữa đêm bão tĩnh mịch, biển chuyển màu đen như mực với cá dạt hàng loạt, và khi gió heo may thổi qua, thân hình khổng lồ ấy bỗng dưng trồi vút lên mặt nước.
Đó chính là Ngư Tinh, vẫn lảng vảng, vẫn khao khát, trong đại dương bất tận của cõi âm.
